Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

Nỗi đau nghề


Hôm qua, có 4 thầy cô giáo ở trường THCS Long Hiệp huyện MInh Long có xuống gặp mình. Họ viết đơn khiếu nại về một ông hiệu trưởng của trường mất đạo đức, mấy tư cách... nói chung là không còn một chút gì gọi là nhà giáo cả. Thế mà cả trường phải nghe lệnh của ông ta. Và đó là câu chuyện có thật. Nghe xong mình đau lòng lắm. Đau cho cái thời buổi sao mà thầy chẳng ra thầy, trò chẳng ra trò. nó cứ loạn xạ cả lên. Mất tư cách, đạo đức quá.
4 thầy cô giáo đó, là lãnh đạo công đoàn, là đảng viên... nhưng đành chấp nhận đứng nhìn cảnh trớ trêu. thầy giáo xuống cấp quá. Vì bức xúc nên họ trực tiếp cầu cứu nhà báo để mong sao tống khứ kẻ thầy chẳng ra thầy, lãnh đạo chẳng ra lãnh đạo kia.
Nghe trình bày xong bình thấy ấm ức thật. Nhưng nghĩ lại 2 vụ trước cũng liên quan đến giáo dục mình thấy nản quá.
Vụ thứ nhất là hiệu trưởng trường tiểu học xây dựng trường mà chưa được sự đồng ý của chính quyền. Khi nhận được tin từ vị phó chủ tịch huyện này, mình đích thân đi làm và vỡ lẽ ra vị hiệu trưởng kia là vợ của ông chủ tịch huyện. Vài hôm sau, mình nhận được điện thoại từ giám đốc rằng nên tha cho vị hiệu trưởng trường tiểu học nọ. Thôi thì đành chấp nhận nỗi đau. tức lắm nhưng không biếtlàm sao, đành lặng lẽ nhìn cái khốn nạn nó đi qua.
Vụ thứ hai cũng một bà hiệu trưởng trường tiểu học trong thành phố. cũng có cái kiểu hách dịch, ăn chặn tiền, xem thường anh em giáo viên trong trường.v.v. đủ cả. Mình nhận cả xấp hồ sơ về vị hiệu trưởng này. Mình nghĩ sẽ quyết làm cho đến nơi đến chốn. Gần một tuần nghiên cứu hồ sơ chuẩn bị đi làm thì nhận được điện thoại của giám đốc. Với cái kiểu là thôi hãy bỏ đi, đừng làm nữa.v.v. của ông giám đốc. Mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hóa ra, bà hiệu trưởng trường tiểu học nọ lại là vợ của ông phó giám đốc một Sở. Mà sở này là chủ quản của cơ quan mình. Đành chấp nhận đau thêm một lần nữa.
Và bây giờ đang là vụ thứ 3, không biết có bị gì nữa hay không ? Mình linh cảm, khi mình nhúng tay vào chắc chắn sẽ có một cú điện thoại ngăn chặn khéo.
Suy ngẫm mới thấy đó mới là nỗi đau nghề.
Thế đó, cái sai, cái khốn nạn thì nó được bao bọc bởi quyền lực. Còn cái chân chính, cái mà con người ta muốn vươn tới thì đang bị phả lấp một cách không thương tiếc.
Đau lắm !
nft

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

Cái nhìn của người ăn xin


Một người ăn xin nơi cổng chùa Thiên Ấn- Quảng Ngãi. Mình không thể diễn tả hết tâm trạng của nguời đàn ông ăn xin nơi cửa chùa này. Chán nản, bất cần đời, nhìn trời cho qua ngày tháng... hay đợi một người có tấm lòng từ bi.. hỷ xả.. bố thí cho vài đồng bạc để ông ta sống qua ngày... Quý vị có thể bình phẩm thêm về tấm ảnh này.

Bạn học ư !

Đúng. có một thời gọi là bạn học vì học chung một lớp. Nhưng sẽ mãi mãi mang cách gọi này nếu như chúng ta vô tình nhắc đến một thằng bạn cùng thuở cắp sách đến trường. Nhưng chỉ đúng là học chung mà thôi. CÒn bạn ! sẽ không bao giờ đúng nữa. Có chơi với nhua đâu, có chia sẽ với nhau đâu ? có dám bỏ ra một vài ngàn đồng để ngồi cùng nhau nói chuyện đâu.. vâng vâng và vâng vâng.. Mình có những thằng học chung lớp nhắc đến thấy mà lạnh lạnh xương sống. không phải sợ mà vì tởm... Mình vẫn thường nhắc bạ bè rằng, sống với nhau hãy bỏ qua những điều vụn vặt để thấy tâm hồn thanh thản hơn. Nhưng rồi có những thằng lợi dụng điều vụn vặt đó để sống với bạn bè. Nghĩ mà thấy thương cho những thằng như vậy.
Thôi thì mình hãy sống cho tốt đi, làm cho tốt đi và đừng bao giờ để ý đến những loại người như vậy cho nặng lòng. Hãy vị tha- đó là phuơng thuốc tốt nhất để sống khỏe.
Các bạn cũng vậy nha.
Không bạn nhưng vẫn cho là bạn.

Những kẻ xa tổ quốc bàn về nhân quyền


Một người Việt bỏ quê hương đất tổ ra đi, rồi chỉ nghe phong phanh chuyện xấu,( mà trên đời này đầy những người xấu ) thế là đi biêu riếu, hùa theo.v.v chứ hoàn toàn không biết thực chất của toàn bộ vấn đề. Những con người này có cái nhìn phiếm diện, chưa mở mang đầu óc để nhìn toàn bộ sự việc. Cũng có thể họ chưa nhìn thấy sự đổi thay của Viêt NAm. Cho nên nói xấu và hùa theo cũng là chuyện thường tình. Tội nghiệp cho họ. Còn nước Mỹ, nhân quyền ư ? biết bao nhiêu người dân vô tội ở đất nước Irad chết vì ai vậy ? Không phải do Mỹ sao ? Cái đất nước Irad bị cày xới tanh bành do có nhân quyền ư ? Nói người thì hãy nghĩ đến ta. Đừng nên vì sống với họ mà quên mất họ là những người cho mình cái quyền được đi thực thi nhân quyền nhưng lại mất nhân quyền. không chỉ trong nước mà trên cả thế giới. Tội lỗi ! CÒn tại Việt Nam, tờ thời cha ông ta đến nay, biết bao kẻ thù tìm cách thôn tính đều đứng vững và biết cách đứng vững. Cuộc đời không ai tránh được những sai sót, đất nước cũng vậy thôi, hãy bỏ cái thói nhỏ nhen ích kỷ để xây dựng quê hương. Làm như vậy tầm thường lắm !