Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

24 triệu đồng cho chuyến đi đảo không thành....

Sau hơn 1 tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển để ra đảo Lý Sơn. Tàu cao tốc gần cập bến thì thuyền trưởng thông báo là không thể cập bến, vì sóng lớn, phải tân bo. Trên tàu có gần 50 bà con trên đảo ké đi không mất tiền.... khi tàu neo cách đảo hơn 100m thì những người cứng cựa nhất đối với sóng biển mặt mày đang từ hồng chuyển sang tái. gió cấp 4, cấp 5 nhưng chiếc thuyền cao tốc hiện đại nhất cũng phải chồm lên hạ xuống....mình cảm thấy khó chịu. Đoàn công tác trên tàu cao tốc là lãnh đạo tỉnh, những nhân vật quan trọng của ủy ban tài chính ngân sách Quốc Hội... họ đang rất háo hức được lên bờ. Nhưng phải đợi thuyền tân bo vào đảo. Tàu tân bo đoàn làm việc thì không thấy đâu.... tất cả mọi người chờ... 2 phút....3 phút...5 phút.... 10 phút... Chịu hết nổi. Bà con đi ké thì đã xuống hết những chiếc thuyền tân bo vào bờ... và đã có 4 chuyến chuyển bà con vào. Còn đoàn công tác thì phải chờ.... không thấy chiếc tàu nào ra đón... Không chịu nổi nữa, ông phó chủ tịch tỉnh bèn ra lệnh cho tàu quay lại đất liền....
Thế là gần 30 phút sau khi tới đảo chiếc tàu đành phải quay về đất liền.... Và những chiếc tàu tân bo đưa đoàn khách chính phủ làm việc với đảo vẫn không thấy ra...
Mình không còn hiểu chuyện gì nữa với kiểu làm ăn tắc trách và chậm chạp của huyện Lý Sơn. ...
Ông thuyển trưởng tàu cao tốc cho mình hay, với việc đưa đoàn đi ra, đi về, chỉ riêng chi phí xăng dầu đã lên gần 25 triệu.
Đó là một sự lãng phí..... ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc này ?

nft

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Thức khuya

Ai cũng mong được ngủ nhiều, ngủ cho đẫy giấc, ngủ... cho sướng con mắt... ngủ cho đã cái thân.... Nhưng mình lại không ngủ được. Không ngủ được nhưng cũng phải nằm đó. Mắt nhắm. trong đầu cứ nghĩ lung tung... nghĩ chuyện mình , chuyền thiên hạ, chuyện sống... chết. Đến khi không còn thể thức được nữa thì nhìn đồng hồ. 24 giờ, 1h sáng, 2h sáng.... và gần sáng. Mắt bắt đầu ríu lại.
Lúc này không còn thức khuya nữa mà là thức dậy sớm... bắt đầu cái kiểu lo nghĩ cho công việc.... choa cái sự nhàm chán... uống cà phê, lang thang trên mạng... tìm vài ba cái đề tài... xẹt qua xẹt lại.... ăn trưa... và tới chiều... tối lại ... lang thang một tý rồi tiếp tục lên giường... và rồi gác tay lên trán. Suy nghĩ lung tung... chuyện bao đồng, chuyện hơn trách, chuyện sống sao cho được lòng người , nhưng như vậy lại khổ lòng ta. ... và chuyện cũng những năm trước, chuyển của vài năm sau, chuyện con cái.... cứ xoay vần ... và rồi đến khuya, đến sáng....
cuộc đời chỉ có đêm và ngày...
có sáng và tối
có bạn và thù
có yêu và ghét...
và hết tiền lại trông tiền...
nhưng rồi cũng phải ngủ.
Nhưng không ngủ được đành phải thức...
Thức để thấy cái ngủ nó vô vị như thế nào .....
nó bắt ta phải đối đầu với muôn vàn cái sự ở đời.
Nhắm mắt là ta thấy đời không còn suy nghĩ gì....
không ngày, không đêm, không tiền, không yêu, không ghét, không bạn, không thù....
........
cuộc sống rồi đi về nơi kết thúc.

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Truyện ngắn - Ở sạch

Tết ! Cái phong tục có từ ngàn đời của người dân phương đông, và gần như ai cũng tôn trọng cái ngày này. Vừa cổ kính vừa thiêng liêng với mỗi gia đình. Ai cùng thấy điều đó, ai cũng trân trọng điều đó.

Và vợ chồng Thanh cũng nhận ra nhưng có điều làm khác thiên hạ mà thôi. Có lẽ đời sống thì giống nhau còn cuộc sống thì mỗi người mỗi khác chăng. Cộng thêm 2 ngày phép của năm nên Thanh mới nghỉ được 3 ngày trước giao thừa.

Mọi người xung quanh luôn nghĩ gia đình Thanh chắc là khá giả lắm, nhà vừa làm xong, vợ chồng có công ăn việc làm, thu nhập cũng không đến nỗi tệ chắc tết này ăn to lắm. Và Thanh cũng không bao giờ muốn họ nghĩ nhà mình khó khăn, lúc nào cũng chứng tỏ cho thiên hạ biết mình sống sung sướng... mà hàng xóm của mình là những người không ra gì. Thôi, khỏi quan tâm. Vì vậy nên chẳng bao giờ Thanh cho chồng ngao du với hàng xóm... họ thuộc tầng lớp khác.

Thanh coi thường họ. Cho nên mình ăn tết như thế nào, sắm tết như thế nào cũng không cần họ quan tâm. Bởi vậy, 3 năm qua không bao giờ Thanh đồng ý với chồng cúng tất niên để mời hàng xóm láng giềng uống với nhau ly rượu. Năm nay cũng vậy. Nhà vừa sửa xong, nhìn cũng được được thế nhưng khi chồng đề nghị làm tất niên thì Thanh gạt phắt: làm tất niên để mời mấy thằng cha mắc dịch qua nhậu nhẹt, rồi xả ra đó... làm khổ con này.... Thanh nói với chồng như vậy. Thế là không bao giờ có tất niên. Không có tất niên thì có chết ai đâu, như vậy lại đỡ tốn tiền, đỡ nhâu nhẹt... Như vậy là bỏ phong tục của ông bà, tổ tiên... thôi kệ, như vậy có chết ai đâu, cái gì có lợi thì làm... Thanh tự nhủ như vậy... mình sống cho mình chứ sống cho ai đâu.

Mình sống cho mình, mình sống theo ý mình... không ảnh hưởng đến ai là được rồi. Thanh cũng nhận thấy cái tính lập dị của mình so với mọi người và luôn tìm cách bảo vệ, mặc cho anh chị em trong gia đình góp ý. Còn chồng, với Thanh lâu nay vẫn coi không ra gì nên có góp ý cũng như không.

Mọi việc trong gia đình, từ đi đứng trong nhà đến cái nhìn trên đường đi của chồng đều được Thanh kiểm soát chặt chẽ. Sao không chịu nhìn xuống đường ? Bánh xe dẫm phải giấy vàng mã của người chết, qua vũng nước sao không đi chậm lại để nước văng lên ướt hết chân.... không được đi dưới tán cây nếu trời mưa, vì nước trên cây nhỏ xuống làm bẫn người.v.v. tất cả Thanh phải chỉ dạy cho chồng. Với Thanh, anh ta là người ở dơ và kém hiểu biết, càn phải chỉ cho anh ta từng chút một.

Số của Thanh khổ mà. Ngoài đường là vậy. Về nhà còn khổ hơn. Anh ta luôn không chịu nghe lời Thanh, đứng dựa mà tay lúc nào cũng vịn tường, nếu đụng tay vào tường sẽ làm bẫn... chùi tường sẽ khổ Thanh. Bạn của chồng tới chơi, ngồi ghế xong là Thanh bắt chồng phải lấy xà phòng chùi ghế ngay. Ai cũng dơ bẩn hết.

Nhưng tính Thanh cũng lạ. Tất cả đồ dùng được mua ngoài chợ khi đem về tới nhà là chồng không được đụng tới. Sợ bẩn ! Muốn đụng tới phải đi rửa tay, cho dù đồ ngoài chợ vẫn nằm nguyên trong túi nilon. Không biết những người bán hàng ngoài chợ có phải rửa tay rồi mới bán hàng cho Thanh hay không.

Nổi khổ của Thanh là điều bực bội của chồng. Nhưng Thanh phớt lờ chuyện đó. Cái chính là Thanh thấy hài lòng. Chồng thì quan trọng cái gì cơ chứ. Mình cứ làm theo ý mình đi đã.

Và rồi... ( còn tiếp )

Phước Trung

Vô cảm và xấc xược

Hiện nay hàng Trung Quốc tràn ngập thị trường Việt Nam, chính ngạch có, lậu có.v.v. từ hàng tiêu dùng cho đến hàng ăn uống. Và nguy hiểm hơn là một số bánh kẹo không có lấy một chữ tiếng Việt mà học sinh tiểu học của Việt Nam mỗi khi đến trường đều nhâm nhi mỗi lúc ra chơi hay trước buổi học. CÁc em ăn ngon lành những thứ như thịt hổ chiên, thịt đà điểu chiên, đông sương.v.v những mặt hàng này rất rẻ và có thể để tháng này qua tháng nọ vẫn không hư... không ai kiểm chứng những thứ trong đó là chất gì.

Ngành chức năng có thể tịch thu ngay lập tức những loại hàng hóa không rõ nguồn gốc này là quản lý thị trường.

Sau khi tìm hiểu và chứng minh rằng hầu như các trường tiểu học từ thành phố đến các trường miền núi vùng đồng bào dân tộc đều có các mặt hàng này bán trước cổng trường. Hàng này được bán công khai ở chợ thị trấn Châu ổ huyện Bình Sơn.

Đem theo một số loại bánh mua được ở các điểm trường đến chi cục Quản lý thị trường Quảng Ngãi để khẳng định những loại hàng hóa này là hàng cấm lưu thông trên thị trường.

Đón tiếp hai phóng viên chúng tôi là 2 cán bộ nữ đang làm việc trong Chi cục. Hai chị rất niềm nở. Sau khi chúng tôi trình bày thì 2 chị đều khẳng định đây là hàng cấm lưu hành trên thị trường vì không có nhãn phụ, không rõ nguồn gốc... và tịch thu là điều hiển nhiên.

Chúng tôi xin được gặp ông lãnh đạo Chi cục. Ông này tên là Trần Quang Toản- chi cục phó. Khi gặp chúng tôi, ông ta có vẻ không thích thú lắm. Sắc mặt ông ta lạnh như tiền. Sau khi trình bày xong vấn đề, ông ta cũng công nhận đây là những hàng hóa nguy hiểm, không rõ xuất xứ, nguồn gốc....theo quy định thì phải tịch thu.

Khi chúng tôi yêu cầu ông ta trả lời phỏng vấn thì ông ta tìm cách từ chối. Mặc dù chỉ chúng tôi chỉ yêu cầu ông cho khán giả xem truyền hình biết cách để tránh, không dùng những loại thực phẩm như vậy nữa. Ông ta vẫn từ chối.

Tôi đề nghị thẳng: anh cứ thấy thực tế như thế nào thì anh nói vậy để chúng tôi tuyên truyền cho người tiêu dùng.

Ông ta vẫn không chấp nhận.

Tôi nói: Nếu anh không trả lời truyền hình thì anh cứ nhận xét của mình về các loại hàng hóa này và tôi sẽ ghi âm lại lời anh nói.

Đang ngồi dựa ngửa trên ghế khi tiếp chúng tôi, ông ta bật dậy và nói với vẻ hùng hổ: Mày chơi khó tao hả.

Nói xong, ông ta bỏ đi một hơi và không thèm quay đầu lại.

Thái độ mất lịch sự của ông ta đã làm cho 2 chị nhân viên cấp dưới của mình ngỡ ngàng.

Khi ông ta vừa bước đi, 2 chị nhân viên phân bua với chúng tôi rằng sếp mình có việc bực dọc gì đó nên như vậy.

Một thái độ làm việc coi thường người khác. Hơn nữa, chúng tôi là phóng viên tới làm việc với mục đích hoàn toàn chân chính.

Một lúc sau, ông Chi cục trưởng tới gặp chúng tôi. Ông này mong chúng tôi bỏ qua cho hành động ngang ngược và xấc xược của ông chi cục phó cơ quan mình.

Không hiểu sao một Chi cục phó chi cục quản lý thị trường mà lại thờ ơ với sức khỏe của nhân dân mình, sức khỏe của các em học sinh... thế hệ tương lai của đất nước. Trách nhiệm của ông ta là để làm việc đó, để ngăn chặn những loại hàng hóa mà kẻ xấu đang đầu độc các em học sinh.

Có lẽ ông Toản không nhìn ra hậu quả của những hàng hóa đang tràn ngập thị trường trong tỉnh, những hàng này có xuất xứ từ Trung Quốc.

Đạo đức của ông ta ở đâu ?

Hay là ông ta sợ rằng, khi nói ra sẽ bị chỉ trích là lãnh đạo ngành quản lý thị trường mà để hàng hóa không rõ nguồn gốc ngang nhiên trôi nổi trên thị trường ?

Ông ta có biết là làm như vậy là coi thường tính mạng và sức khỏe người tiêu dùng Việt Nam không ?

Chắc chắn ông ta sẽ biết. Biết mà để như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Hay là ai chết mặc ai ?

Nếu vậy ông ta có nên ngồi vào cái ghế đó nữa không ?

Chắc chắn ông ta là Đảng viên đảng cộng sản Việt Nam. Như vậy ông ta nên tự loại mình ra khỏi hàng ngũ của Đảng thì đúng hơn. Không có trách nhiệm, không có tình người, đối xử vô văn hóa ... loại đạo đức như vậy có nên điều hành công việc liên quan đến sức khỏe người tiêu dùng không ? đặc biệt là đứng trong hàng ngũ của Đảng.

Câu trả lời dành cho các bạn khi đọc bài viết này.

nft

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Yêu chó

Sáng nay xuống nhà người mất con chó Nhật mình cảm nhận được tình thương yêu mà người chủ dành cho loài động vật đáng yêu nhất này.
Nhắc tới con chó đã sống với mình hơn 12 năm, bà Chi lại rơi nước mắt. Nó đi ra khỏi nhà khi bà vào Sài gòn khám bệnh. Người nhà biết bà yêu chó nên nói dối là con My My đã chết. Bà không tin đó là sự thật. Đang khám bệnh, nhưng bà bỏ ngang để về nhà. Và hơn 1 tháng nay, từ khi con MyMy mất, sáng nào cũng vào tầm 4 giờ sáng, bà lại đi tìm con MyMy khắp đường phố Quảng Ngãi.
Bà treo luôn tấm băng rôn hậu tạ cho người nuôi nó 1 triệu đồng...
Với bà Chi, con mymy đã già cho nên bắt ăn thịt là không thể, người thích đem về nuôi làm cảnh càng lại không...
Bà yêu nó như con... nó vui buồn cùng bà trong hơn 12 năm qua...
Tình cảm của bà với nó đã sâu nặng lắm rồi. Không còn cái kiểu chơi cho cảnh như một số người vẫn gọi. Với bà Chi, cái quan trọng là con chó như một thành viên trong gia đình bà, bà yêu quý nó như con... mymy không phải là chú chó cảnh nữa. mymy của bà đã có chổ đứng trong trái tim của bà.
Và tôi hiểu cái tình cảm mà bà Chi đã dành cho con chó của mình.
Đó không chỉ là sự trung thành, còn là tình cảm, tình yêu thương động vật của con người...
Phước Trung

Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

về với biển... về nơi mênh mông tình người



Chưa bao giờ mình đi offline. Đây chính là những cuộc họp mặt thời @. Từ thế giới ảo đến đời thực. Rất thú vị. Công việc cứ bắt mình phải vùi đầu ... mà quên đi tất cả. Đi và nhâm nhi cuộc sống đời thường ... sao mà đẹp thế. Được gặp những con người xa lạ... để rồi quen, để rồi lãng đãng theo mình trong những ngày tháng còn lại. Mỗi người một vẻ, nhưng cùng chung một điều duy nhất là tìm đến niềm vui. Có thêm một người bạn, là có thêm sự vun đắp cho cuộc sống. Quân,một thanh niên 25 tuổi, bị tật từ nhở, đi lại khó khăn... chân tay không cử động được như người bình thường... Quân cười rất khó khăn. Mình cảm nhận được điều đó. Nhưng mình vẫn thấy sự tự tin, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt Quân. Quân đã vượt hơn 100 cây số để về biển Rạng- Quảng Nam họp mặt. CHỉ riêng như điều này thôi, đã phải khâm phục Quân rồi.
Đi rồi mới nhìn thấy được sự đồng cảm của con người. Ai cũng tình nguyện cõng Quân vượt qua những ghềnh đá để hòa vào biển... Và giúp Quân vượt qua những khó khăn chính là thể hiện tình người, lòng nhân ái vậy.
Chia tay. mỗi người đều có những cảm giác riêng... nhưng với mình, không gì tả được. Mình đã ghi thêm vào tâm khảm những điều có ý nghĩa trong cuộc sống.
Hạnh phúc là những điều thật giản đơn.
Ai rồi cũng có cuộc sống riêng của mình, ai cũng có những khoảng trời riêng....
Nhưng với nhịp sống ồn ào và thực dụng như ngày hôm nay... cần có những nơi, những lúc để nhìn lại những gì ta đã sống, đang sống và sẽ sống tốt hơn./.
Phước Trung

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Đi tìm hạnh phúc mong manh !

Lâu lắm rồi mình không viết lên những cảm xúc trong cuộc sống. Không phải không có những điều để viết mà càng muốn viết càng lại thấy nó chơi vơi quá !
Nhìn lớp trẻ, mới cảm thấy sự già nua đang hiện rõ trên khuôn mặt mình.
Suy nghĩ của minh đang già, không còn nhanh nhẹn và linh động bằng lớp trẻ.
Càng lúc thấy cuộc sống này thật lắm phiên toái. Không biết tin vào ai, không biết nói chuyện tâm sự cùng ai...
Càng lúc thấy mình không còn khả năng để làm việc...
Tư duy đang dần dần bị ...chết.
Ôi ! điều đó thật sự khủng khiếp đối với một người làm báo.
Gần 15 năm làm báo chưa bao giờ thấy mình thật sự là nhà báo, mà chỉ na ná giống nhà báo mà thôi.
Mỗi người có một khả năng nhất định. và họ có thể thực sự đứng ở đỉnh cuộc đời mình bằng chính cái khả năng đó. Đó có phải là lý thuyết không ? Nhưng cũng có vô vàn những kẻ có kiểu đứng trên đỉnh của những người khác.
Khổ thay !
Mình biết mình đã cố gắng hết sức mình để đạt được cái khả năng mình có. Và hình như mình đã chạm mốc đó rồi. Mình có cố nữa cũng không được. làm mãi cũng không hay, viết mãi cũng nhàm chán. Có lẽ phải dừng ở đây thôi.
Lặng lẽ sống yên bình !
Gia đình và công việc cơ quan đã không cho mình dừng lại.
Và rồi phải bước tiếp.
Bước đến giây phút cuối cùng của cái gọi là con người.
Thời gian gần đây, đi ra đường, nhìn dòng người qua lại, mình không cảm nhận được tấp nập ồn ào, náo nhiệt của thành phố... chen lẫn vào mình vẫn là sự cô đơn.
Cô đơn khủng khiếp !
Thật sự mình rất muốn bỏ đi... bỏ đi thật xa...
Nhưng lý trí lại không bao giờ cho phép.
Nghĩ cũng khổ cho thân phận của một con người. sinh ra... học hành... mưu cầu cuộc sống... vật lộn với cuộc đời... rồi để chết đi..... về với hư không....
Mình thèm những phút giây hạnh phúc thật sự.
Hạnh phúc giản dị thôi.... nhưng hình như vẫn không tìm thấy... hay là có mà mình không nắm lấy ?
Đúng, nếu ta buồn... ta xem đó là niềm vui, thì đó là niềm vui. Hạnh phúc ... có vô vàn điều hạnh phúc.
Ta đang tìm hạnh phúc mong manh !
Phước Trung