Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2008

SỐNG THẬT- SỐNG GIẢ

Ta ngộ nhận sự thật. Đừng nghĩ ta sống thật lại được người thương. Ta sống thật sẽ nhận được ghét nhiều hơn.
Sống thật với những gì mình nghĩ, mình làm. Điều đó không đúng sao?
Ta nghiệm ra rằng: sống ở đời đâu nhất thiết phải sống thật đâu. Chẳng lẽ, cứ phải giả giả, cứ phải nịnh nịnh một chút thì được mọi người thương hay đồng tình nhất trí với ta. Nghĩ thì như vậy, nhưng trong lòng trăn trở. Nếu mình làm điều đó thì mình không phải mình. Nếu mình sống thật thì mình bị ghét. Trời đất, biết phải sống sao cho phải đây.
Một bậc tiền bối của Trung Quốc có nói rằng: khôn cũng chết, dại cũng chết chỉ thằng biết là sống. Có lẽ trong trường hợp này hoàn toàn đúng. Nhưng đạo lý ở đời luôn vẫn đề cao cái chân thật cái đúng... nhất là sống thật.
Nhìn thấy cảnh nịnh bợ trơ trẽn, mình vẫn không thể kìm nén được. Vẫn buộc miệng nói ra những lời khó chịu cho những kẻ nịnh bợ. Điều này gây khó chịu khủng khiếp. Nhưng xét cho cùng, đó cũng là “chỉ số thông minh” của họ cơ mà.
nguyenphuoctrung

Không có nhận xét nào: