Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2009

Mình phải là mình

Có người nói với mình về cách sống. Ừ. Mình nghe. Họ nói rằng mình phải mở lòng với mọi người, hãy cho để được nhận. Đúng ! Cuộc sống này không lấy mất của ai điều gì và cũng không cho không ai cái gì. Mọi cái đều có cái giá của nó. Tất cả điều đúng !
Nhưng có khi nào, ai đó nghĩ rằng, mỗi con người là một thế giới khác. Và anh ta phải sống hai mặt. Một cái để cho người, cái kia để cho ta. Như vậy, ta đang sống trãi lòng ư ? Mỗi người đều có cái bản ngã riêng. Cái riêng đó không lẫn lộn vào bất cứ ai được. Nhưng làm thế nào để ta giữ được cái riêng ta ? Đó có phải là cái mà ta đang tồn tại với ta hàng ngày sao? Cái đó đích thực là của ta. Vậy tại sao ta phải dánh mất cái của ta. Ta đánh mất cái bản ngã của mình. Khi mọi người nhìn vào mình, mọi người nhận ra chỉ mỗi mình là như vậy. Mình có cái nhìn riêng, cảm nhận riêng, suy nghĩ riêng và cách sống riêng cho bản thân mình. Như vậy thì mình phải tôn trọng cái của mình chứ. Các bạn cũng vậy phải không. Con người càng lúc càng nhân ra rằng, mình là chính, tất cả chỉ là phụ. Đúng không các bạn ? Bạn kiếm tiền với mục đích gì ? Có phải để phục vụ bản thân bạn trước hay không ? Hay là ban kiếm tiền để nuôi người khác trước rồi nghĩ đến mình ? Không ! ta phải lo cho ta trước đã. Còn tất cả là phía sau.
Xã hội còn vô vàn những người nghèo khổ. Ai cũng nhận ra điều đó. Và người nhận ra điều đó là ông làm to, ông có chức có quyền. Điều mà ông ta nghĩ tới đầu tiên có phải là cho người nghèo hay không ? hay là cho bản thân ông ta, cho gia đình ông ta rồi mới tới thiên hạ.
Mình đang nói đến cái đa số.
Trong xã hội sẽ có người rất tốt chỉ chuyên lo cho dân cho nước. Nhưng số này hiếm lắm. Mà chúng ta thì đang sống trong bao la kẻ tham quyền, tham tiền... sẵn sàng đạp đổ nhau để tranh giành mọi thứ. Đúng vậy không các bạn ?

Hôm nay, không hiểu sao mình lại nói nhiều thế....
Có lẽ do lâu nay không biết nói cùng ai....
Lúc khác viết tiếp vậy.
nft

CHUYỆN NGHỀ !

Tuần qua, mình có nghe một phóng viên trẻ đi làm phóng sự về nỗi khổ cực của người thầy thuốc nhân dịp 27/2. Làm phóng sự để phát trên đài hay hoặc dỡ, đó là chuyện bình thường. Kể cả được phát hay không được phát, đó cũng là chuyện bình thường. Nhưung câu chuyện mà cách tác nghiệp của phóng viên mới là không bình thường.
Ai cũng thích tạo cho nhân vật của mình đươc khán giả yêu thích. Mà nhân vật trong phóng sự này lại là các y bác sĩ bệnh viện tâm thần. Như vậy sự khổ cực và nguy hiểm của đội ngũ y bác sĩ nơi đây sẽ càng tăng lên nhiều hơn. Có lẽ người phóng viên nọ không tìm được hình nào đắt giá cho cái phóng sự của mình nên nghĩ ra cách nói với bệnh viện làm thế nào tạo điều kiện cho phóng viên quay cảnh những bệnh nhân rượt đuổi bác sĩ. Trời đất ! làm cách gì đây ? thôi thì nói đại mọt ông điên nào đó rượt đánh bác sĩ để quay phim thực hiện.... Tất nhiên là không một bác sĩ nào lại đi khuyên bệnh nhân làm chuyện đó. VÀ bệnh nhân cũng không thể thực hiện cái chuyện có một không hai kia. Nếu bị điên mà nghe lời để đóng phim thì có lẽ bệnh nhân đó xuất viện được rồi.
Về nhà mình cứ ngẫm nghĩ hoài về cách làm phóng sự của phóng viên này. Không biết ở trường có ai dạy cho cách làm phóng sự kiểu này không ? Nhưng thôi, nghĩ đi nghĩ lại, có thể đây là một phát kiến mới của lớp trẻ.
Khùng hết chổ nói.

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2009

HÒN ĐÁ CUỘI

Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: “Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm”. Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một cái túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không bỏ vào được nữa. “Cái lọ đã đầy chưa?” – ông hỏi.


“Đầy rồi” - mọi người đáp. “Thật không?” – ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”


Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: “Chắc là chưa”.


“Tốt!” – ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: “Cái lọ đầy chưa?”


“Chưa” - mọi người nhao nhao. “Tốt” – ông lập lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: “Minh họa này nói lên điều gì?”.


Một nhà kinh doanh nhanh nhẩu đáp: “Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!”


“Không phải” – ông đáp – “Đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là nếu bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ còn có thể nhét chúng vào được nữa”.


Cái gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn.. Nhưng nhớ đặt những “hòn đá cuội” đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa?


Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những “hòn đá cuội” trong cuộc sống của chính bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ trước.
NFT sưu tầm từ hanhziz