Tuần qua, mình có nghe một phóng viên trẻ đi làm phóng sự về nỗi khổ cực của người thầy thuốc nhân dịp 27/2. Làm phóng sự để phát trên đài hay hoặc dỡ, đó là chuyện bình thường. Kể cả được phát hay không được phát, đó cũng là chuyện bình thường. Nhưung câu chuyện mà cách tác nghiệp của phóng viên mới là không bình thường.
Ai cũng thích tạo cho nhân vật của mình đươc khán giả yêu thích. Mà nhân vật trong phóng sự này lại là các y bác sĩ bệnh viện tâm thần. Như vậy sự khổ cực và nguy hiểm của đội ngũ y bác sĩ nơi đây sẽ càng tăng lên nhiều hơn. Có lẽ người phóng viên nọ không tìm được hình nào đắt giá cho cái phóng sự của mình nên nghĩ ra cách nói với bệnh viện làm thế nào tạo điều kiện cho phóng viên quay cảnh những bệnh nhân rượt đuổi bác sĩ. Trời đất ! làm cách gì đây ? thôi thì nói đại mọt ông điên nào đó rượt đánh bác sĩ để quay phim thực hiện.... Tất nhiên là không một bác sĩ nào lại đi khuyên bệnh nhân làm chuyện đó. VÀ bệnh nhân cũng không thể thực hiện cái chuyện có một không hai kia. Nếu bị điên mà nghe lời để đóng phim thì có lẽ bệnh nhân đó xuất viện được rồi.
Về nhà mình cứ ngẫm nghĩ hoài về cách làm phóng sự của phóng viên này. Không biết ở trường có ai dạy cho cách làm phóng sự kiểu này không ? Nhưng thôi, nghĩ đi nghĩ lại, có thể đây là một phát kiến mới của lớp trẻ.
Khùng hết chổ nói.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét