Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011
thương hoa
Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011
Có lẽ... tất cả đã ra đi
Một niềm hạnh phúc
Một tình yêu vô cùng đẹp
Một điều thiêng liêng nhất đối với ta như vậy là đã ra đi...
Bao nhiều kỉ niệm đẹp, giờ chỉ còn là kỉ niệm...
Hạnh phúc thật sự đã ra đi
Biết bao giờ ta mới có được điều này trong phần đời còn lại...????
có lẽ không bao giờ. không bao giờ...
Thiên thần của tôi ... thiên thần thực sự của tôi đã ra đi mất rồi.
Nước mắt tôi rơi cho một điều đẹp nhất và cũng là sóng gió nhất đã không uổng phí.
Những giọt nước mắt hạnh phúc.... và đầy cay đắng...
Cuộc đời này ta chỉ có em... và mãi có em bên cạnh... Thiên Thần của tôi ơi.
Anh sẽ cất tình yêu này vào một ngăn đặc biệt của trái tim mình.
Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011
love story
Hôm nay tôi sẽ kể cho tôi nghe một câu chuyện tình… một câu chuyện tình cảm động. Nhưng có lẽ, câu chuyện này vẫn chưa có hồi kết. Nó vẫn đang tiếp diễn. Khi tôi viết câu chuyện này, có lẽ những nhân vật vẫn đang yêu nhau. Họ chưa hề chia tay nhau…
Cô gái và chàng trai yêu nhau sau đắm. Có ai nghĩ rằng, mỗi người đều đã có phần riêng của mình. Chàng trai thì đã có gia đình, cô gái cũng đã có người yêu. Họ gặp nhau và yêu nhau nhanh như tia chớp. Người ta nói cái gì tới nhanh thường thì ra đi nhanh. Nhưng với họ, điều này không đúng, họ đến với nhau nhanh nhưng họ đã cảm nhận là sống không thể thiếu nhau. Họ đã cảm nhận được tình yêu đích thực. Tình yêu của họ hoàn toàn không phân biệt tuổi tác. Chàng trai lớn hơn cô gái gần 20 tuổi. Nhưng tôi thấy, họ cực kỳ đẹp đôi. Thời gian trôi qua ngày nào, thì tình yêu họ dành cho nhau lại tích tụ nhiều hơn, họ càng yêu nhau hơn, họ càng thấy sống không thể thiếu nhau. Chàng trai đã có một cuộc sống không hạnh phúc với người vợ. Nói cho đúng hơn thì anh ta sống trong sự gượng ép, miễn cưỡng… với vợ trong hơn 8 năm trời. Những điều tối thiểu của cuộc sống vợ chồng, anh ta đều không có được. Khi đến bên người yêu mới, anh ta nhận ra đây mới là tình yêu đích thực của đời mình. Anh ta dành hết tất cả tình yêu của một con người trong suốt 8 năm qua để dành cho cô bé. Cô bé yêu anh ta đã cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, cô ta hiểu được cuộc sống của anh, chia sẻ và đồng cảm với anh điều đó… và cô bé càng yêu anh hơn.
Người yêu của cô bé ở xa, cô bé dần dà thấy mình có những thay đổi về mặt tình cảm với người yêu mình. Điều này cô cũng đã nói với mẹ. Nhưng cô bé vẫn chưa thể quyết định được tình cảm của mình. Cô bé rất yêu người bạn mới… nhưng lại chưa dám nói điều gì để bạn trai cũ thay đổi ý định.
Mỗi khi người yêu cũ về thăm, cô bé đành phải đi chơi… bởi người yêu cũ đã có một chổ đứng về mặt tinh thần trong gia đình cô bé. Thay đổi là một điều cực kì khó. Nhưng cô bé cảm thấy mình có lỗi vì làm anh buồn, làm anh bị tổn thương. Cô bé đã gục đầu vào vai anh khóc rất nhiều vì đã không thể làm được điều gì. Yêu anh, thì cô bé rất yêu. Nhưng từ bỏ người yêu cũ, cô không thể dứt bỏ được. Cô bé đã khuyên anh đừng yêu cô bé nữa. hãy quên cô bé đi. Khi nói ra những điều đó, cô bé đau buồn lắm. Cô muốn anh đau khổ một lần rồi thôi. Nhưng chàng trai hiểu được điều đó, anh đã cực kì đau khổ. Bởi, tất cả tình yêu thương của một người bị chôn nén trong 8 năm trời qua, anh đã dành hết cho bé rồi. Anh nói với bé rằng, cuộc đời của anh ta đã cực kì đau khổ rồi, anh không muồn phải đau khổ thêm lần nào nữa… Nếu như để quên em, anh chỉ có thể là chia tay cuộc đời này thôi. Chàng trai đã nói rất nhiều, rất nhiều… cô bé đã khóc rất, rất nhiều… và họ đã ôm nhau khóc… thời gian như ngừng trôi. Họ biết, họ không thể sống thiếu nhau….
Nhưng rồi, thực tại đã kéo cô bé về với những việc phải làm. Cô bé đành phải tạm thời chia tay người mình yêu thương để đi đón người yêu cũ… Chàng trai chỉ biết nuốt nước mắt vào trong tiễn cô bé đi đón người yêu.
Nỗi buồn tràn ngập chàng trai… không có điều gì để anh ta có thể xua đi những nỗi buồn khủng khiếp kia. Trong đầu anh ta chỉ luôn tưởng tượng ra cô bé trong vòng tay của người tình… tôi biết anh ta đau khổ như thế nào…. Anh ta tự nhủ, có lẽ cuộc đời mình không bao giờ có diễm phúc được hưởng hạnh phúc thực sự. Có đó, nhưng rồi nó đã tìm cách ra đi. Anh ta đi tìm nó đã hơn nữa đời người rồi… anh ta luôn hy vọng và hy vọng tình yêu mà anh dành cho cô bé sẽ là niềm hạnh phúc thật sự trong phần đời còn lại của mình…..
Vẫn chưa kết thúc…. Họ vẫn đang yêu nhau… Tôi đang dõi theo tình yêu của họ. tôi cầu mong cho họ vượt qua được sóng gió để đến với nhau. Bởi họ đã yêu nhau thật sự. trái tim của họ đã thuộc về nhau….
-----nft--------
Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011
Tình yêu
Tôi nhìn em trong vắt.
Như suối mùa hè, mát rượi.
Ánh mắt em làm tim tôi rộn ràng.
Em cũng hiểu điều đó.
VÀ
Chuyện cũng đã đến với tôi.
Trời bổng xanh hơn.
Âm thanh cuộc đời ngọt lịm.
Tôi nghe tim mình thổn thức.
Cuộc sống đầy tươi vui.
Em cũng hiểu điều đó.
Và
Hình như, em cũng đến với ta.
trong thổn thức cuộc đời.
Thời gian như cô lặng hơn.
Tất cả như ngừng lại.
Chỉ có tiếng con tim.
của em và của tôi.
Ôi hạnh phúc !
Tôi mong nó đến.
Và điều đó đã đến.
Hạnh phúc là điều bình dị nhất.
Ta mong ước và ta tận hưởng được niềm mong ước đó.
Ta nếm từng giọt hạnh phúc.
Ta không mong nó trôi qua.
Nhưng rồi...
Hình như nó đang đi qua...
Báo cho ta ...đau thương và tiếc nuối.
CÓ phải kết thúc không ?
Không !
Điều đó chưa kết thúc.
Bởi vì ta còn hy vọng.
Hy vọng cho cuộc sống về sau.
Em cũng biết điều đó.
Nhưng e có bước qua không ?
ta dìu em bước nhé
Nhưng thôi, đường xa lắm.
Em nhủ ta như vậy.
Anh phải về đường anh.
Còn em về thực tế.
E đi về thực tế ?
Còn ta đi vào hư vô ?
cuộc đời luôn tiếp tục.
Hạnh phúc luôn nhọc nhằn...
Tôi nhọc nhằn tìm tôi.
giữa bao la trời đất.
Mình vẫn không tìm ra.
Điều mà ta mong đợi.
Bởi e đi về rồi.
Thực tế không như mơ.
Cuộc đời không như thơ.
.......
Trời vẫn có ngày xanh
Tóc người không xanh mãi
Thời gian lặng lẽ trôi.
Ta đi về phương trời
Nhìn hoàng hôn màu tím.
------------------------------nft--------------------
Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010
24 triệu đồng cho chuyến đi đảo không thành....
Sau hơn 1 tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển để ra đảo Lý Sơn. Tàu cao tốc gần cập bến thì thuyền trưởng thông báo là không thể cập bến, vì sóng lớn, phải tân bo. Trên tàu có gần 50 bà con trên đảo ké đi không mất tiền.... khi tàu neo cách đảo hơn 100m thì những người cứng cựa nhất đối với sóng biển mặt mày đang từ hồng chuyển sang tái. gió cấp 4, cấp 5 nhưng chiếc thuyền cao tốc hiện đại nhất cũng phải chồm lên hạ xuống....mình cảm thấy khó chịu. Đoàn công tác trên tàu cao tốc là lãnh đạo tỉnh, những nhân vật quan trọng của ủy ban tài chính ngân sách Quốc Hội... họ đang rất háo hức được lên bờ. Nhưng phải đợi thuyền tân bo vào đảo. Tàu tân bo đoàn làm việc thì không thấy đâu.... tất cả mọi người chờ... 2 phút....3 phút...5 phút.... 10 phút... Chịu hết nổi. Bà con đi ké thì đã xuống hết những chiếc thuyền tân bo vào bờ... và đã có 4 chuyến chuyển bà con vào. Còn đoàn công tác thì phải chờ.... không thấy chiếc tàu nào ra đón... Không chịu nổi nữa, ông phó chủ tịch tỉnh bèn ra lệnh cho tàu quay lại đất liền....
Thế là gần 30 phút sau khi tới đảo chiếc tàu đành phải quay về đất liền.... Và những chiếc tàu tân bo đưa đoàn khách chính phủ làm việc với đảo vẫn không thấy ra...
Mình không còn hiểu chuyện gì nữa với kiểu làm ăn tắc trách và chậm chạp của huyện Lý Sơn. ...
Ông thuyển trưởng tàu cao tốc cho mình hay, với việc đưa đoàn đi ra, đi về, chỉ riêng chi phí xăng dầu đã lên gần 25 triệu.
Đó là một sự lãng phí..... ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc này ?
Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010
Thức khuya
Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010
Truyện ngắn - Ở sạch
Tết ! Cái phong tục có từ ngàn đời của người dân phương đông, và gần như ai cũng tôn trọng cái ngày này. Vừa cổ kính vừa thiêng liêng với mỗi gia đình. Ai cùng thấy điều đó, ai cũng trân trọng điều đó.
Và vợ chồng Thanh cũng nhận ra nhưng có điều làm khác thiên hạ mà thôi. Có lẽ đời sống thì giống nhau còn cuộc sống thì mỗi người mỗi khác chăng. Cộng thêm 2 ngày phép của năm nên Thanh mới nghỉ được 3 ngày trước giao thừa.
Mọi người xung quanh luôn nghĩ gia đình Thanh chắc là khá giả lắm, nhà vừa làm xong, vợ chồng có công ăn việc làm, thu nhập cũng không đến nỗi tệ chắc tết này ăn to lắm. Và Thanh cũng không bao giờ muốn họ nghĩ nhà mình khó khăn, lúc nào cũng chứng tỏ cho thiên hạ biết mình sống sung sướng... mà hàng xóm của mình là những người không ra gì. Thôi, khỏi quan tâm. Vì vậy nên chẳng bao giờ Thanh cho chồng ngao du với hàng xóm... họ thuộc tầng lớp khác.
Thanh coi thường họ. Cho nên mình ăn tết như thế nào, sắm tết như thế nào cũng không cần họ quan tâm. Bởi vậy, 3 năm qua không bao giờ Thanh đồng ý với chồng cúng tất niên để mời hàng xóm láng giềng uống với nhau ly rượu. Năm nay cũng vậy. Nhà vừa sửa xong, nhìn cũng được được thế nhưng khi chồng đề nghị làm tất niên thì Thanh gạt phắt: làm tất niên để mời mấy thằng cha mắc dịch qua nhậu nhẹt, rồi xả ra đó... làm khổ con này.... Thanh nói với chồng như vậy. Thế là không bao giờ có tất niên. Không có tất niên thì có chết ai đâu, như vậy lại đỡ tốn tiền, đỡ nhâu nhẹt... Như vậy là bỏ phong tục của ông bà, tổ tiên... thôi kệ, như vậy có chết ai đâu, cái gì có lợi thì làm... Thanh tự nhủ như vậy... mình sống cho mình chứ sống cho ai đâu.
Mình sống cho mình, mình sống theo ý mình... không ảnh hưởng đến ai là được rồi. Thanh cũng nhận thấy cái tính lập dị của mình so với mọi người và luôn tìm cách bảo vệ, mặc cho anh chị em trong gia đình góp ý. Còn chồng, với Thanh lâu nay vẫn coi không ra gì nên có góp ý cũng như không.
Mọi việc trong gia đình, từ đi đứng trong nhà đến cái nhìn trên đường đi của chồng đều được Thanh kiểm soát chặt chẽ. Sao không chịu nhìn xuống đường ? Bánh xe dẫm phải giấy vàng mã của người chết, qua vũng nước sao không đi chậm lại để nước văng lên ướt hết chân.... không được đi dưới tán cây nếu trời mưa, vì nước trên cây nhỏ xuống làm bẫn người.v.v. tất cả Thanh phải chỉ dạy cho chồng. Với Thanh, anh ta là người ở dơ và kém hiểu biết, càn phải chỉ cho anh ta từng chút một.
Số của Thanh khổ mà. Ngoài đường là vậy. Về nhà còn khổ hơn. Anh ta luôn không chịu nghe lời Thanh, đứng dựa mà tay lúc nào cũng vịn tường, nếu đụng tay vào tường sẽ làm bẫn... chùi tường sẽ khổ Thanh. Bạn của chồng tới chơi, ngồi ghế xong là Thanh bắt chồng phải lấy xà phòng chùi ghế ngay. Ai cũng dơ bẩn hết.
Nhưng tính Thanh cũng lạ. Tất cả đồ dùng được mua ngoài chợ khi đem về tới nhà là chồng không được đụng tới. Sợ bẩn ! Muốn đụng tới phải đi rửa tay, cho dù đồ ngoài chợ vẫn nằm nguyên trong túi nilon. Không biết những người bán hàng ngoài chợ có phải rửa tay rồi mới bán hàng cho Thanh hay không.
Nổi khổ của Thanh là điều bực bội của chồng. Nhưng Thanh phớt lờ chuyện đó. Cái chính là Thanh thấy hài lòng. Chồng thì quan trọng cái gì cơ chứ. Mình cứ làm theo ý mình đi đã.
Và rồi... ( còn tiếp )
Phước Trung