Từ lúc mình chuyển qua phòng mới đến nay cũng gần 3 năm rồi, có lẽ mình đã bỏ qua và xề xòa mọi chuyện cho nên có những kẻ tưởng dễ dãi nên lên mặt. và cứ thế, đụng chuyện gì là kêu mình ra. bao nhiêu lần không nói rồi. thế nhưng sáng nay mình đã nổi nóng thật sự. Biểu hiện của việc này là nói vào mặt những kẻ lâu nay tưởng mình dễ dàng và hiền từ. Hiền thì dễ bị bắt nạt. Phân cho mọt tý chức tý tẹo mà tường mình là gì ghê gớm lắm. bày đặt lên mặt. Mình có thành kiến gì với ai đâu, cũng không bắt nạt ai, vậy mà có kẻ bắt nạt mình. Cứ tưởng hiền rồi ăn hiếp. Khổ, im lặng mãi cũng thành thói quen khôg tốt. đành phải nói.
Từ nay đừng có kiểu đó nữa, hãy biết thân biết phận mà làm việc, cũng đừng ham hố để chuốc họa vào thân.
Nghĩ gì thì cũng phải đi làm thôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Cái bài viết này nhìn thấy rõ cái bực tức của bạn trên khuôn mặt đó..hiii...zui cái coi...
Đăng nhận xét