Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009
Nỗi đau nghề
Hôm qua, có 4 thầy cô giáo ở trường THCS Long Hiệp huyện MInh Long có xuống gặp mình. Họ viết đơn khiếu nại về một ông hiệu trưởng của trường mất đạo đức, mấy tư cách... nói chung là không còn một chút gì gọi là nhà giáo cả. Thế mà cả trường phải nghe lệnh của ông ta. Và đó là câu chuyện có thật. Nghe xong mình đau lòng lắm. Đau cho cái thời buổi sao mà thầy chẳng ra thầy, trò chẳng ra trò. nó cứ loạn xạ cả lên. Mất tư cách, đạo đức quá.
4 thầy cô giáo đó, là lãnh đạo công đoàn, là đảng viên... nhưng đành chấp nhận đứng nhìn cảnh trớ trêu. thầy giáo xuống cấp quá. Vì bức xúc nên họ trực tiếp cầu cứu nhà báo để mong sao tống khứ kẻ thầy chẳng ra thầy, lãnh đạo chẳng ra lãnh đạo kia.
Nghe trình bày xong bình thấy ấm ức thật. Nhưng nghĩ lại 2 vụ trước cũng liên quan đến giáo dục mình thấy nản quá.
Vụ thứ nhất là hiệu trưởng trường tiểu học xây dựng trường mà chưa được sự đồng ý của chính quyền. Khi nhận được tin từ vị phó chủ tịch huyện này, mình đích thân đi làm và vỡ lẽ ra vị hiệu trưởng kia là vợ của ông chủ tịch huyện. Vài hôm sau, mình nhận được điện thoại từ giám đốc rằng nên tha cho vị hiệu trưởng trường tiểu học nọ. Thôi thì đành chấp nhận nỗi đau. tức lắm nhưng không biếtlàm sao, đành lặng lẽ nhìn cái khốn nạn nó đi qua.
Vụ thứ hai cũng một bà hiệu trưởng trường tiểu học trong thành phố. cũng có cái kiểu hách dịch, ăn chặn tiền, xem thường anh em giáo viên trong trường.v.v. đủ cả. Mình nhận cả xấp hồ sơ về vị hiệu trưởng này. Mình nghĩ sẽ quyết làm cho đến nơi đến chốn. Gần một tuần nghiên cứu hồ sơ chuẩn bị đi làm thì nhận được điện thoại của giám đốc. Với cái kiểu là thôi hãy bỏ đi, đừng làm nữa.v.v. của ông giám đốc. Mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hóa ra, bà hiệu trưởng trường tiểu học nọ lại là vợ của ông phó giám đốc một Sở. Mà sở này là chủ quản của cơ quan mình. Đành chấp nhận đau thêm một lần nữa.
Và bây giờ đang là vụ thứ 3, không biết có bị gì nữa hay không ? Mình linh cảm, khi mình nhúng tay vào chắc chắn sẽ có một cú điện thoại ngăn chặn khéo.
Suy ngẫm mới thấy đó mới là nỗi đau nghề.
Thế đó, cái sai, cái khốn nạn thì nó được bao bọc bởi quyền lực. Còn cái chân chính, cái mà con người ta muốn vươn tới thì đang bị phả lấp một cách không thương tiếc.
Đau lắm !
nft
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét