Thứ Năm, 29 tháng 1, 2009
ĐẠO ĐỨC !
Mùng 5 tết, cơ quan họp mặt nói năm câu ba sợi, chúc tết của lãnh đạo… sau đó là mời lãnh đạo phòng lên sân khấu nhận tiền lì xì đầu năm. Mọi năm là từng nhân viên được Giám đốc trao phong bì tận tay. Cho nên ai cũng có. Còn năm nay, khi trưởng phòng nhận tiền về, trong chiếc phong bì lớn chứa nhiều phong bì nhỏ đủ cho tất cả mọi người trong phòng, kèm theo danh sách những người được nhận. Phòng chuyên đề cũ cũng như mới, ai cũng đinh ninh rằng lì xì đầu năm không ai thiếu. Thế nhưng, trong danh sách của phòng lại thiếu bé Liên. Một cái thiếu có chủ ý của người ban phát. Liên không có tên trong danh sách nên dĩ nhiên sẽ không có phong bì. Tội nghiệp, tự nhiên thấy tủi thân giùm cho cô bé. Ai mà không tủi được cơ chứ. Đầu năm, mọi người vui vẻ chúc nhau những điều tốt đẹp nhất, nào là an khang thịnh vượng, nào là tài lộc vẹn toàn.v.v thế mà lại nỡ phân biệt đối xử với cô bé vào làm ở đài hơn 6 tháng nay. Và có lẽ với cách trao quà lì xì đầu năm như thế này, chắc sẽ có người cũng rơi vào trường hợp của Liên. Vài trăm bạc trong thời buổi này cũng không làm cho người ta giàu lên được. Không ai mong cái tiền đó để mang về nhà làm giàu… nhưng nó có một ý nghĩa khác về mặt tinh thần. Đó là sự quan tâm nhau, như một lời an ủi động viên nhau vào năm mới. Rất có ý nghĩa về mặt tinh thần. Thế mà có người lại vô tình ( hay cố ý ) làm cái việc không một chút đạo đức kia. Nhìn khuôn mặt cô bé chùng xuống khi biết mình không được lì xì, thấy mà tức cho những người bất nhẫn kia. Và chắc chắn, những suy nghĩ không tốt về nơi làm việc mà mình định gắn bó rồi. Ky bo một vài trăm ngàn để nhận lấy cái gì ? Đâu phải họ móc tiền trong túi ra mà cho đâu. Nhưng mà lì xì nhau trong 3 ngày tết không lẽ kể lể ? Đằng này là cả một cơ quan to đùng… Đầu năm thấy cảnh tượng này sao buồn quá ! Tình người đã biến mất rồi. Thay vào đó là là cái quái gì không biết…. không biết dùng từ gì đây. Vì thấy từ nào cũng không hợp.
Cơ quan văn hóa mà sao lại có một số người thiếu văn hóa đến như vậy.
nft
NHỚ BA !
Mùng một TẾT về thăm mẹ. Ở lại với mẹ một ngày. Chắc có lẽ về với gia đình là điều mình cảm nhận được cái tết, cái hạnh phúc ấm cúng của gia đình trong cái tết năm Kỷ Sửu 2009 này. Về đến nhà thì mẹ đã nấu xong hết rồi. Trên bàn thờ, tấm hình của Ba mình chụp năm 1997 trông vẫn khỏe mạnh, vẫn gân guốc như ngày nào ba còn sống. Đến tết này, Ba mất được 5 năm 6 tháng và 22 ngày. Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Nó vô tình đem hết những điều phiền muộn của con người đi theo. Chỉ khi nào ta hồi tưởng lại ta mới thấy điều thân thương nhất đang hiện hữu bên ta. Nhìn tấm ảnh của Ba mình lại rơi nước mắt. Cuộc đời của ông, một phần thân xác của ông đã công hiến cho Tổ quốc. Đến lúc cận kề cái chết ông vẫn khuyên mình cố gắng vào đảng cộng sản, ông vẫn tin tưởng vào đảng và tự hào về những hy sinh của mình, của anh em mình cho nền độc lập của đất nước. Cả xóm mình, chỉ duy nhất gia đình mình là một lòng theo đảng theo Bác Hồ. Bà nội, bác, chú, cô tất cả đều hoạt động cách mạng. Gần 10 người con của bà nội mình đều đóng góp công sức và xương máu cho mảnh đất này. Sau giải phóng, ba làm trưởng ban kiểm soát của HTX Bình Chánh. Ông là người cực kì liêm khiết… điều này chỉ khi ông nghỉ làm tất cả, chỉ về nghỉ ở nhà thì mình mới được biết. Nhìn tấm ảnh ba, mình lại nhớ những ngày còn bé. Khi đêm về ba cha con nằm bên nhau và Ba lại kể cho mình nghe những kỉ niệm thời chiến tranh của ông. Là trung úy đặc công của Quân khu 5 nên chuyện vào sinh ra tử thời chiến tranh của ông nhiều vô kể. Tuổi thơ mình gắn chặt với những mẫu chuyện chiến tranh của ông. Nhờ ba mà mình biết được, những cây rừng có thể lấy nước uống, rể tranh ăn thay muối … và để tránh cọp khi đi rừng thì phải như thế nào ? Ngủ trong rừng như thế nào cho cọp khỏi bắt đi.v.v và v.v
Ba ơi, con nhớ hết tất cả những câu chuyện mà ba đã kể cho con trong những đêm đông lạnh giá. Tiếng của ba vẫn còn đọng mãi trong tâm trí con. Con còn nhớ những trận đòn khi trốn học đi chơi, khi nói dối … và còn rất nhiều những kỉ niệm mà ba đã dành cho con. Bây giờ thì con chỉ có thể nói chuyện với ba bằng tâm trí của mình mà thôi. Con thèm được những trận đòn, những lời mắng la của ba khi con làm sai điều gì… Nhưng đâu có được nữa phải không ba ? ba đã đi vào cõi hư không. Và một ngày nào đó con cũng vậy.
Mỗi cái tết về, nhìn ba trên bàn thờ con lại không cầm được nước mắt. Con vẫn thường hỏi mẹ là, tối ngủ mẹ có nhìn thấy ba không. Lúc nào mẹ nói nhìn thấy ba là con mừng lắm, con cứ hỏi mẹ hoài. Rằng ba về như thế nào? Ba có nói gì không? Ba ăn mặc như thế nào…? Khi con ngủ, con cứ mong được thấy ba về. Mỗi lần được thấy ba trong mơ là con mừng lắm. Mẹ thì vẫn đi chợ vào mỗi sáng sớm và đến quá trưa mới về. Con biết mẹ buồn nên đi bán cho đỡ buồn mà thôi. Lương của mẹ và của ba để lại không đến nỗi nào. Mẹ làm không để giàu, chỉ mong lấy niềm vui trog đó ba ạ.
Thắp cho Ba một nén nhang, năm nào cũng vậy mình chỉ mong Ba phù hộ cho mẹ và anh em mình được bình an vô sự, sức khỏe dồi dào.
Thắp nhang cho ba xong, mình nhớ lại chú Sáu, ông là em của ba. Năm nay hơn 70 rồi nhưng sức khỏe ông cũng tạm ổn. Trước tết mấy ngày, hai chú cháu ngồi nói chuyện về gia đình. Chú buộc miệng nói, gia đình mình trước kia đã cống hiến rất nhiều cho cách mạng thế nhưng bây giờ được người ta đối xử không ra gì, tao buồn lắm ! Mình biết lời chú nói là có cơ sở. Chính mình biết điều đó. Chỉ biết an ủi chú mà thôi. Dù sao tất cả đã qua rồi. Bây giờ ai cũng phải tự vươn lên để sống, không dựa vào ai cả. Chỉ có những kẻ hèn mới làm điều đó thôi…
Thắp hương cho ba, mình ngẫm lại lời chú Sáu nói sao thấy trong lòng nghẹn ngào và thương bà nội, các cô, các bác, các chú mình đã hy sinh xương máu… Nhưng thôi, năm mới không nói chuyện đó nữa. nhưng ba mình biết chuyện đó. Ông cũng đau khổ lắm. Nhưng Ba ơi ! Ba yên tâm đi, sống trên đời cái gì cũng có cái giá của nó hết. Gieo nhân nào thì nhận quả đó.
Nhìn kỹ những nếp nhăn trên khuôn mặt ba trong bức ảnh, mình cảm giác ba đang ở bên mình trong những ngày đầu năm này. Ba đang sum vầy với gia đình mình, tiếng cười quên hết sự đời của ông như đan quyện vào mâm cơm của gia đình. Và mẹ tôi rạng rỡ hơn ngày thường vì những đứa con của bà đã có mặt đầy đủ trong ngày đầu xuân mới.
Mình chúc cho Ba luôn ở bên mình, luôn bên mẹ và tất cả những đưa con của bà.
Mình cầu chúc cho mẹ luôn mạnh khỏe, chúc cho đại gia đình ta hạnh phúc và thịnh vượng…
nft
Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2009
Những ngày cuối năm
Thế là công việc cảu một năm cuối cùng cũng đã hoàn tất. Mình có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái. Thực tế là như vậy. Nhưng sao cuộc sống vẫn cứ bộn bề lo toan, sao mình vẫn không thấy thanh thản khi tất cả mọi thứ đã tạm ổn. Tại sao nhỉ ?
Một năm qua, bao nhiêu buồn vui, cay đắng, bao hỉ nộ ái ố mình cũng đều trãi qua. Co lúc tưởng chừng không thể dứng dậy nổi. Thế rồi, vẫn còn tồn tại cho đến ngày cuối năm. Hạnh phúc, điều đó sao nó quá xa vời đối với mình. Chỉ riêng mình mới có thể cảm nhận được mình có thực sự hạnh phúc không. Có lẽ khái niệm Hạnh phúc nó còn quá xa xăm với minh. Theo mình nghĩ.. không.. mình đã thấy, có rất nhiều gia đình trông rất hạnh phúc, nhưung thực cái bên trong là một mớ hỗ lốn. Tìm hiểu là rùng mình ngay. Thế con người phấn đấu sống để làm gì đây ? Ôi ! Khổ cái thân tui. Cái gì chạm đến cuộc sống là chạm đến ngưỡng của triết lý. Và tất cả đều nói hay về cuộc sống, về cái mình đang có, cái mình muốn có và cái sẽ không bao giờ có được.
Một năm trôi qua, mình đã từng hạnh phúc, đã từng không như thế... và bây giờ vẫn như thế.
Không bi quan. Năm mới, tất cả đều phải thay đổi. VÀ chính mình cũng phải thay đổi để phù hợp với kiểu sống mãi mãi phải giả dối với tất cả mọi nguời xung quanh. Không. Gần như mọi thứ xung quanh đa sống giả dối với chính nó.
Kệ. Viết như vậy ai nghĩ gì thì nghĩ.
nft
Một năm qua, bao nhiêu buồn vui, cay đắng, bao hỉ nộ ái ố mình cũng đều trãi qua. Co lúc tưởng chừng không thể dứng dậy nổi. Thế rồi, vẫn còn tồn tại cho đến ngày cuối năm. Hạnh phúc, điều đó sao nó quá xa vời đối với mình. Chỉ riêng mình mới có thể cảm nhận được mình có thực sự hạnh phúc không. Có lẽ khái niệm Hạnh phúc nó còn quá xa xăm với minh. Theo mình nghĩ.. không.. mình đã thấy, có rất nhiều gia đình trông rất hạnh phúc, nhưung thực cái bên trong là một mớ hỗ lốn. Tìm hiểu là rùng mình ngay. Thế con người phấn đấu sống để làm gì đây ? Ôi ! Khổ cái thân tui. Cái gì chạm đến cuộc sống là chạm đến ngưỡng của triết lý. Và tất cả đều nói hay về cuộc sống, về cái mình đang có, cái mình muốn có và cái sẽ không bao giờ có được.
Một năm trôi qua, mình đã từng hạnh phúc, đã từng không như thế... và bây giờ vẫn như thế.
Không bi quan. Năm mới, tất cả đều phải thay đổi. VÀ chính mình cũng phải thay đổi để phù hợp với kiểu sống mãi mãi phải giả dối với tất cả mọi nguời xung quanh. Không. Gần như mọi thứ xung quanh đa sống giả dối với chính nó.
Kệ. Viết như vậy ai nghĩ gì thì nghĩ.
nft
Thứ Năm, 22 tháng 1, 2009
CHƯA lớn ĐÃ MONG GIÀ !
Những ngày giáp tết khi cơ quan thưởng cuối năm. Những người có thâm niên trong ngành mới được xét tiên tiến và như vậy đồng nghĩa mức thưởng khá hơn. Có nhân vật chỉ làm được chưa đầy 1 năm nên nhận dưới 1 triệu đồng. Thế là sự ganh tị trỗi dậy.
- Sao tui có mấy trăm ngàn thế này....
Một người thấy vậy mới nói:
- Hãy cố gắng sống thêm vài năm nữa sẽ được nhận nhiều hơn
Mới vào cơ quan được mấy tháng mà tưởng mình siêu sao, tưởng mình giỏi... cho nên cần phải có nhiều tiền…
Tất nhiên, rất muốn nhận nhiều tiền trong khi công sức và sự đóng góp đối với cơ quan thì bé như hạt cát. Chắc có lẽ, người này muốn mình già nhanh để được nhận thật nhiều tiền. Nhưng khổ nổi, người này vẫn chưa trưởng thành mà đã đòi già rồi. Chỉ có đòi già người, già năm mới mong nhận thêm mấy đồng bạc cắt của cơ quan mà thôi.
Tởm !
nft
- Sao tui có mấy trăm ngàn thế này....
Một người thấy vậy mới nói:
- Hãy cố gắng sống thêm vài năm nữa sẽ được nhận nhiều hơn
Mới vào cơ quan được mấy tháng mà tưởng mình siêu sao, tưởng mình giỏi... cho nên cần phải có nhiều tiền…
Tất nhiên, rất muốn nhận nhiều tiền trong khi công sức và sự đóng góp đối với cơ quan thì bé như hạt cát. Chắc có lẽ, người này muốn mình già nhanh để được nhận thật nhiều tiền. Nhưng khổ nổi, người này vẫn chưa trưởng thành mà đã đòi già rồi. Chỉ có đòi già người, già năm mới mong nhận thêm mấy đồng bạc cắt của cơ quan mà thôi.
Tởm !
nft
DỊ ? (!)
Có một người cầm nhầm đồ dùng của người khác trị giá hơn 100 ngàn. Hiển nhiên phải trả lại cho người ta. Vì đó là quà tết mà. Thế nhưng nực cười thay, người cầm nhầm đó lại cười một cách bẽn lẽn và nói một câu:
- Lỡ đem về mất rồi, bây giờ đem trả dị lắm !
Sau câu nói là một thái độ tự cho rằng hiển nhiên thứ đó là của mình. Chủ nhân của gói quà kia biết được nên lịch sự nói rằng thôi, hãy cầm luôn đi. Và người cầm nhầm quà kia mắt sáng rực như hoa ngày tết. Không một lời cảm ơn, không một lời xin lỗi.
Không có phần của mình mà đem về một cách vô tư. Một người nhìn thấy vậy mới nói:
- Trời đất, hơn 100 ngàn quà tết chứ ít gì đâu.
Chẳng chút ngại ngùng, người lấy quà nhầm trả lời với vẻ thích thú:
- Ừ, hơn 100 ngàn chứ ít gì đâu !
Trời đất ơi ! Sao mà có hạng người lạ lùng khủng khiếp đến như vậy. Bỏ vào túi của mình bằng những thứ của người khác rồi nghiễm nhiên cho đó là của mình. Lấy của người khác thì không dị, đem trả thì thấy dị. Mình suy nghĩ mãi, ở một cơ quan văn hóa lại có kẻ ứng xử thiếu văn hóa đến như vậy. Nhục ơi là nhục !
Thật hết biết.
nft
- Lỡ đem về mất rồi, bây giờ đem trả dị lắm !
Sau câu nói là một thái độ tự cho rằng hiển nhiên thứ đó là của mình. Chủ nhân của gói quà kia biết được nên lịch sự nói rằng thôi, hãy cầm luôn đi. Và người cầm nhầm quà kia mắt sáng rực như hoa ngày tết. Không một lời cảm ơn, không một lời xin lỗi.
Không có phần của mình mà đem về một cách vô tư. Một người nhìn thấy vậy mới nói:
- Trời đất, hơn 100 ngàn quà tết chứ ít gì đâu.
Chẳng chút ngại ngùng, người lấy quà nhầm trả lời với vẻ thích thú:
- Ừ, hơn 100 ngàn chứ ít gì đâu !
Trời đất ơi ! Sao mà có hạng người lạ lùng khủng khiếp đến như vậy. Bỏ vào túi của mình bằng những thứ của người khác rồi nghiễm nhiên cho đó là của mình. Lấy của người khác thì không dị, đem trả thì thấy dị. Mình suy nghĩ mãi, ở một cơ quan văn hóa lại có kẻ ứng xử thiếu văn hóa đến như vậy. Nhục ơi là nhục !
Thật hết biết.
nft
Quà tết !
Qua một năm làm việc, ai ai cũng cảm nhận được thành quả lao động của mình, nhất là lãnh đạo cơ quan, nhà máy xí nghiệp... đã dựa vào đó để đưa ra mức thưởng cho mỗi người lao động. Người làm lâu, thì hưởng 3 tháng lương, người mới làm, một tháng hoặc tùy theo mức đóng góp của họ đối với công ty. Chuyện này như vậy là hợp lý. Cùng nằm trong cơ quan, phòng của tôi năm nay cũng ngoại lệ là không gặp mặt cuối năm. Chắc cũng không vui vẻ gì chăng ? Thay thế buổi gặp mặt cuối năm là mỗi người đều được nhận một phần quà được trích từ số tiền của phòng có được trong năm. Mỗi người một phần quà tết để cho vui cửa ấm nhà. Mòn quà có lớn lao gì đâu, chỉ hơn 200 ngàn một chút. Thế nhưng, có đáng gì khi phân biệt phần quà này và phần quà kia chênh lệch chỉ 50 ngàn đồng. 14 con người trong một phòng mà có sự phân biệt đối xử như vậy sao ? Đây chỉ là món quà tết nhẹ nhàng để mọi người ăn tết thôi mà. Có cần thiết phải làm như vậy không. 50 ngàn có to tát gì đâu mà phân biệt như vậy cà ? Không nhận món quà này chắc chắn không bao giờ ảnh hưởng đến việc đón tết của mọi người.
Không nói, họ cho mình không biết. Nói ra có phải là nhỏ nhen ích kỷ quá không ? Ngẫm nghĩ thì hoàn toàn không. Bởi đây hoàn toàn thuộc về phạm trù tinh thần chứ không phải là vật chất. Và đã có người coi vật chất quyết định đến tinh thần nên mới thực hiện điều đó.
Ôi, quà tết của phòng tui !
nft
Không nói, họ cho mình không biết. Nói ra có phải là nhỏ nhen ích kỷ quá không ? Ngẫm nghĩ thì hoàn toàn không. Bởi đây hoàn toàn thuộc về phạm trù tinh thần chứ không phải là vật chất. Và đã có người coi vật chất quyết định đến tinh thần nên mới thực hiện điều đó.
Ôi, quà tết của phòng tui !
nft
Thứ Hai, 12 tháng 1, 2009
KINH TỞM
Vừa khỏe dậy sau một tuần đau bệnh nằm vùi đầu. Đến cơ quan với tâm trạng háo hức một kẻ lâu ngày thèm việc với hy vọng tìm được những hình dáng tiếng cười giúp mình vui hơn. Thế nhưng lại gặp toàn chuyện xui xẻo. Hình như có một điều gì đó vô hình ngăn cản mình làm việc. quan hệ lãnh đạo với nhân viên hình như đang có sự rạn nứt. Mình chăng ? Sao có những chuyện chỉ có phụ nữ mới làm được thôi thế mà đây đường đường là một người đàn ông mà vẫn thực hiện những điều nhỏ nhen quá ư bẩn thỉu đó. Bây giờ mình mới hiểu thế nào là quyền lực, thế nào là kẻ có chức quyền. Có người cực kỳ thân thiết với mình hỏi rằng: như vậy ông có sợ và thấy hối tiếc gì không ? Mình trả lời thẳng là hoàn toàn không sợ và cũng không bao giờ thấy hối tiếc những gì mình đã làm. Mình càng thấy khinh miệt hơn, kinh tởm hơn. Mình nhổ toẹt vào kiểu hạ đẳng đó. Tiểu nhân mới sống như vậy mà thôi.
Kết thúc một ngày không lấy gì vui vẻ cả.
Để xem ngày mai, cuộc sống sẽ như thế nào ?
Để xem cuộc sống có đúng như những gì người ta nói hay không: gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
nft
Kết thúc một ngày không lấy gì vui vẻ cả.
Để xem ngày mai, cuộc sống sẽ như thế nào ?
Để xem cuộc sống có đúng như những gì người ta nói hay không: gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
nft
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)